Ngày 14/8/1952 !
Một ngày Gió , mưa, sấm chớp , bão bùng ! Từ sáng tới chiều . Mẹ tôi, một người đàn bà mảnh khảnh, khắc khổ, nghèo đói , không gia cư !!! Sống nhờ ở chái nhà của Cụ Lý Đồng., trở Dạ .
Do " kiêng kỵ !" Cụ Lý cho một manh chiếu rách và chiếc nong sụt cạp, đuổi khéo Mẹ ra cổng điếm cũ của Làng ! Và Mẹ đẻ ra tôi ở đó !
Thương tình ! Mấy ngày sau, Cụ Cách, nhà ở gần đã cho Mẹ con tôi vào trú ngụ ở chái bếp
Và cái tên Bình của tôi cũng được đặt trùng với tên của Anh con trai cả Cụ Cách ( Ngô Công Bình) . Khi đó là một chú Bộ đội , nay đã hy sinh ! Tất nhiên tên tôi cũng dựa trên ngữ điệu " phê Bình !" ( chị cả tôi tên là Phê)!
Tôi sinh ra trong sự vật vã, đau đớn ! Của Mẹ và giông Gió ... Của đất trời ! Ch, Mẹ tôi tần tảo nuôi chị em chúng tôi lớn lên! Và thời cuộc đã cho chúng tôi mỗi người một " số phận !" khác nhau! Mặc dù cùng một XH?
.... Trải qua hai cuộc chiến tranh ( cuộc Nội chiến trước 1975 và chiến tranh BIên giới Tây Nam!)may mắn ! Tôi còn sống sót, chỉ bị " đồng bào ," tặng cho vài vết thẹo nhỏ làm kỷ niệm! Có lẽ tôi thuộc hạng cao số( Nhâm Thìn) ! Cũng có thể tôi thuộc loại " hèn nhát " sợ chết ! Chỉ giỏi chém vè, ( núp ) sau các ụ đất, gốc cây, Gò mối.... Để chĩa súng lên giới nã đạn ! Nên thần chết đã tha chăng !?
Ngay từ hồi nhỏ, đi học phổ thông, dưới " mái trường XHCN ?" , đến lớp 07. Tôi luôn là thằng học giỏi " Văn XHCN ?"! Bây giờ ngẫm lại ! " đó chính là sự sai lầm và ngu dốt nhất đời tôi ! Các áng Văn học XHCN đã " nhuộm đỏ ," tâm hồn tôi ! Tôi trở thành một con Rô Bốt, chiếm giết... Kiêu binh , nhưng không đưa ra được một Quyết định nào độc lập cho bản thân mình! Ngay cả những lời thề! Cũng phải học thuộc theo nhưng gì người ta soạn sẵn??? Để Bộ hoàn thành sứ mệnh, cái gọi là " GPMN" . Tôi mới choàng tỉnh, và biết mình là một kẻ " Võ biền, vô học!"
Khi tiếp xúc với sách báo, Thơ ca, tiểu thuyết, phim ảnh và một số Ấn phẩm VH của XH Tư bản! Mình mới lõm bõm, mơ Hồ !!! Hiểu ra : thế nào là Văn học . Tôi mới biết rằng, mình ngu dốt đến nhường nào !? Nhưng rồi cái vòng " Kim cô ," của XHCN nó vẫn cứ gông chặt vào cái đầu ngu muội của mình, không sao thoát ra được !
Chỉ đến khi cái Dạ dày nó sôi lên sùng sục, và những hột bo bo không tiêu thụ được ( nạp vào thải ra nguyên vẹn !) . Cái thằng tôi mới đi tìm lại " cái tôi đã mất !" ... Còn tiếp....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét